Đôi lời: sau khi đọc bài vủa T.Vấn, tôi đã đổi tiêu đề của Blog: "Tổ quốc lâm nguy, thất phu hữu trách..."
Tạ ơn sông núi, tạ ơn người
Tạ những truông dài, tạ biển khơi
Một thuở nuôi đời tôi lớn dậy
Tổ quốc còn trong tiếng khóc cười
( Ngọc Phi)
1.
Tháng 6. Vẫn không thể quên chiếc áo lính ướt đẫm máu và mồ hôi những ngày lửa đạn. Những ngày tuổi thanh xuân đi giữa chiến tranh mà không ý thức được rằng mình đang mất dần tuổi thanh xuân. Để hôm nay , kinh hãi nhìn tuổi gìa xồng xộc bước vào hiên nhà cùng với trí nhớ đễnh đãng, quên trước quên sau , cứ quên những điều phải nhớ, nhưng lại cứ nhớ những điều lẽ ra phải quên từ lâu. Chiến tranh, tuổi trẻ, những trách nhiệm không chu tòan, những năm tháng vô vọng miền lưu đầy Việt Bắc. Và cái ngày tháng 6 hàng năm, ngày những kẻ sĩ mặc quân phục thấm thía hơn lúc nào hết lời dạy của tổ tiên. Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách.
Đã vậy, người bạn thi sĩ , dù áo cơm hàng ngày đã chiếm gần hết thì giờ, vẫn còn đủ cảm hòai mà viết nên những dòng thơ, đọc xong cứ thẫn thờ như người vừa đánh mất một vật gì vô cùng quý báu:
ba mươi năm hề ta trở lại
thăm thành phố cũ mái trường xưa
đà lạt hoàng hôn mây xuống thấp
đà lạt hoàng hôn mây xuống thấp
dột lòng viễn khách lệ hay mưa
đi ngang cổng vào trường đại học
chân dường đứng lại hồn đong đưa
dĩ vãng ùa về trong khoảnh khắc
biết bao kỹ niệm nói sao vừa
ta đến nơi nầy một sáng xuân
sẵn chờ sau cổng những thiên thần
áo vàng mũ nhựa
mắt nhìn rực lửa
lệnh truyền nhức óc đinh tai
trời đất cuồng quay
phách hồn tơi tả
quần áo lấm lem chân tay rời rã
ta lạc vào quỷ môn quan
lửa tam muội thử vàng
hay trong lò luyện thép
ngày đầu tiên của đời binh nghiệp
vũ đình trường
đêm lột xác
ta quỳ xuống như bao đồng đội khác
thệ trước quốc quân kỳ
khi tổ quốc lâm nguy
thất phu hề hữu trách
ta đứng dậy
đội trời đạp đất
gánh sơn hà đặt trọn hai vai
chí làm trai
tang bồng hồ thỉ
con dốc nhỏ
cội thông già
mi mo sa
đường ra phố
ly cà phê nhà thủy tạ
ngắm hồ xuân hương
thác cam ly rừng ái ân
thung lủng tình yêu hồ than thở
bạn đang ngược dốc phan đình phùng
ta lại gặp cuối đường tăng bạt hổ
mỗi chiều mỗi sáng bên kia đường
áo em bay trắng cả sân trường
bùi thị
tại làm sao em nhỉ
mà ta đã gặp nhau
khi mê muội trước tình em cám dỗ
ta hiện hình tên lãng tử cuồng si
rời doanh trại nửa đêm chuồn xuống phố
chỉ để nhìn em khẽ chớp bờ mi
ba tấc lưỡi tô tần
túi kinh luân gia cát
tràn đầy bầu nhiệt huyết
tung đôi cánh chim bằng
giã bạn xa thầy rời phố núi
ta đi không hẹn buổi quay về
ruổi dong khắp nẻo đường đất nước
trên đầu lấp lánh ánh sao khuê
ba năm mười năm em có đợi
một người biền biệt cuối sơn khê
nợ nước tình riêng không thể vẹn
đừng trách sao ta lỗi ước thề
vận nước ngửa nghiêng nghiêng ngửa
ngậm ngùi dâu bể bể dâu
ta về đây bạc mái đầu
cố nhân mất hút dưới bầu càn khôn
người đã qua sông dịch
không trở về sao người
. . . . . .
( Trần Trung Hậu- Đà lạt ngày trở lại )
2.
Người đã qua sông Dịch
Không trở về sao ngươi
Biết bao Kinh Kha thời đại, nhận sứ mệnh đi tiêu diệt hết những độc ác, tàn bạo, vô nhân, sau một lần bước qua dòng Dịch Thủy, đã không thấy trở về.
Lịch sử đôi khi thật tàn nhẫn, trêu ngươi. Nói theo lối cổ điển có nghĩa là trời xanh không có mắt. Bao nhiêu chàng trai trẻ đã , hoặc , bỏ mình vì cuộc chiến, hoặc, có sống sót cũng đã phải trải qua trăm cay nghìn đắng . Rồi hơn 30 năm sau, đất khách quê người, vẫn không nguôi nỗi ray rứt của những sứ mạng không được chu tòan. Những ước mơ không bao giờ trở thành sự thực. Dẫu vậy, một anh bạn thi sĩ khác, vẫn kiêu hãnh nhắc lại niềm tin đẹp đẽ từ những ngày lửa đạn ấy:
Mùa hạ còn nguyên dấu đạn bom
Ta đi trong gió rít oan hồn
Máu xương ta đã dành sông núi
Để lại ngàn năm một nét son
Ta biết ta đi từ chiến cuộc
Cũng từ cuộc chiến để đi về
Dẫu chết một đời trong lửa ngục
Nhớ xưa sông núi nở môi cười
. . . . . .
( Ngọc Phi- Nhớ xưa sông núi nở môi cười )
3.
Chúng tôi, những người bạn cùng một lứa bên trời lận đận, cùng một lần tự khóac lên vai mình những trách nhiệm mà người trai trẻ nào cũng hãnh diện được khóac lên vai, dù biết rằng, cũng như Tráng Sĩ Kinh Kha thưở trước, một đi chưa chắc sẽ có ngày trở về. Nhưng làm thân trai trong một thời ly lọan, lựa chọn nào cũng thấm đẫm nét bi kịch như nhau.
Rồi cuộc chiến cũng chấm dứt. Nhưng những bạo chúa vẫn còn tồn tại , và màu cờ sắc áo chúng tôi bị bức tử. Dù màu cờ sắc áo có bị bức tử nhưng những người đã từng một thời hãnh diện khóac chúng trên người vẫn còn đó như một nhắc nhở rằng, dù lịch sử có tàn nhẫn trêu ngươi đến như thế nào cũng không thể xóa đi được cái hồn linh thiêng của một đòan quân , kết tụ bằng vong linh của người đã nằm xuống , hun đúc bằng tình đồng đội của người còn sống sót, dù phải trải qua bao nhục nhằn của tù đày, bao trăn trở của cuộc sống nới xứ người.
Ngày hôm nay, tuổi gìa đã ngấp nghé ngòai cửa, chúng tôi ngóai nhìn hôm qua chẳng phải để nuối tiếc một phần đời nhọc nhằn, bấp bênh giữa sống và chết. Chẳng qua cũng chỉ là để nhắc nhau rằng, màu cờ sắc áo mà chúng tôi một thời khóac chung, vẫn không thể bị phai mờ .
Vì, một lẽ rất dễ hiểu, những mục đích đẹp đẽ mà màu cờ sắc áo ấy hướng tới, vẫn chưa biến thành hiện thực trên mảnh đất quê nhà.
Chúng tôi nghĩ rằng, đó mới là ý nghĩa thiết thực mà những người lính Việt Nam Cộng Hòa nên suy ngẫm mỗi khi nhớ đến cái ngày đất nước long trọng trao cho mình sứ mệnh bảo quốc an dân năm xưa. Chứ không phải cái vinh quang có mùi tanh của máu và vị mặn của nước mắt, thứ vinh quang đến từ chiến tranh vốn rất hão huyền, kể cả vinh quang của kẻ thắng trận.
T.Vấn
(Tháng 6- 2006)
© T.Vấn 2006
ConversionConversion EmoticonEmoticon